Friday, February 5, 2016

Tuyệt vọng và bất lực

Blog / Nguyễn Hưng Quốc

Tuyệt vọng và bất lực

Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng phát biểu trong buổi lễ bế mạc Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 tại Hà Nội, ngày 28/1/2016.Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng phát biểu trong buổi lễ bế mạc Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 tại Hà Nội, ngày 28/1/2016.
Tuần rồi, tôi gặp một số người quen từ Việt Nam sang Úc chơi. Hầu hết đều là người miền Nam và thuộc giới khoa bảng, có bằng cấp cao và hiện giảng dạy tại các trường đại học lớn ở Việt Nam. Lúc chuyện trò, chẳng hiểu sao, câu chuyện lại hướng về Đại hội đảng lần thứ XII vừa mới kết thúc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên vô cùng là không ai có vẻ hiểu biết gì về đại hội ấy. Người ta biết rất lờ mờ về kết quả bầu cử; về chuyện ai đi ai ở lại; về chuyện trong Bộ Chính trị hay Ban Chấp hành Trung ương có bao nhiêu người; và hoàn toàn không biết gì về những cuộc đấu đá giữa Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng. Với chút ngượng nghịu, họ thú nhận là họ không biết gì nhiều. Rồi, cũng với chút ngượng nghịu, họ phân bua: Họ không để ý theo dõi. Không đợi tôi hỏi, họ phân bua tiếp: Ông nào lên, ông nào xuống thì Việt Nam cũng vẫn thế. Không có gì thay đổi cả. Biết vậy thì quan tâm để làm gì? Thì giờ, người ta để dành cho việc kiếm sống. Rảnh, thì rủ bạn bè ra quán, nhậu. Vậy thôi.
Chưa hết, người ta còn thanh minh thêm: Không phải chỉ có họ, mà ngay cả các đảng viên ở Sài Gòn cũng vậy, cũng chả tha thiết gì đến chuyện chính trị. Rồi họ đọc cho tôi nghe một câu ca dao mới nói về tính cách của người “Nam kỳ”:
Nam kỳ ăn nhậu lai rai
Nghị quyết đọc hoài chẳng nhớ một câu.
Thú thực, tôi đã nghe những lời phân trần như vậy khá nhiều lần. Và lần nào cũng ngạc nhiên. Bởi nó khác hẳn kinh nghiệm thường ngày của tôi tại Úc. Ở Tây phương, người ta hay khuyên không nên nói đến chuyện chính trị vốn là yếu tố rất dễ gây ra bất đồng. Nhưng đó là lời khuyên giành cho những người lạ, ở chỗ sơ giao. Trên thực tế, trong khoa tôi dạy, giữa các đồng nghiệp, chúng tôi vẫn rất hay nói đến chuyện chính trị. Người ta ít khi trình bày lộ liễu chủ kiến của mình nhưng qua sự phân tích, hầu như ai cũng chứng tỏ là họ rất hiểu biết về các biến động trong sinh hoạt chính trị tại Úc cũng như ở nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt tại Mỹ. Sự hiểu biết ấy trở thành một dấu chỉ của khái niệm trí thức.
Sẽ rất đơn giản nếu chúng ta quy việc thiếu quan tâm đến chính trị của người Việt Nam như một biểu hiện của chứng vô cảm. Đành là đúng. Sống trong một quốc gia mà người ta không hề để ý đến các biến cố quan trọng có sức ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước và tương lai của dân tộc, nếu không gọi là vô cảm thì là cái gì? Nhưng vấn đề là: tại sao người ta vô cảm như vậy? Câu trả lời đầu tiên là chính sách tuyên truyền cho tất cả hãy để cho “nhà nước lo” ở Việt Nam. Hậu quả của chính sách tuyên truyền ấy là mọi người xem chuyện đất nước thuộc trách nhiệm của ai đó, không dính líu gì đến mình. Không quan tâm đến đất nước, người ta cũng chả thèm để ý đến các sinh hoạt chính trị như đại hội đảng hay các cuộc hội nghị trung ương.
Tuy nhiên, bên cạnh sự vô cảm ấy, tôi nghĩ còn có một tâm lý khác: tuyệt vọng.
Đảng cộng sản, trong giai đoạn giành chính quyền, để thu phục nhân tâm, lúc nào cũng vẽ ra bao nhiêu hy vọng cho dân chúng, từ hy vọng về độc lập cho đất nước đến hy vọng về tự do và no ấm, hay xa và lớn hơn nữa, về một thiên đường xã hội chủ nghĩa, nơi mọi người đều bình đẳng với nhau. Giành được chính quyền rồi, trong những giai đoạn chiến tranh hay kinh tế khó khăn, người ta lại vẽ nên những hy vọng khác, về thống nhất và về thịnh vượng. Tuy nhiên, sau năm 1975, tất cả những gì người dân chứng kiến và kinh nghiệm đều chỉ là sự áp bức và sự khốn cùng. Chỉ có giai đoạn gọi là đổi mới, những tia hy vọng ấy mới sáng lên trong lòng dân chúng. Nhưng chỉ được vài năm. Sau đó, tuy đời sống của người dân khá lên một chút, nhưng kinh tế đất nước vẫn ì ạch trì trệ với số các đại công ty bị phá sản càng lúc càng nhiều và đặc biệt, nợ công càng lúc càng chồng chất.  Giáo dục và đạo đức càng ngày càng suy đồi. Cán bộ thì tham nhũng. Đi đâu cũng gặp tham nhũng. Những lời hứa hẹn diệt trừ tham nhũng cứ như những lời nói đùa. Những lời hứa hẹn cải cách này nọ chỉ là những lời hứa hẹn hão. Dân chúng, từ lâu, biết rõ điều đó, nên họ đúc kết thành ca dao: “Sửa sai thì lại sửa sai / Sửa thì cứ sửa, sai thì cứ sai.” Sống trong hoàn cảnh như thế, kéo dài cả hơn nửa thế kỷ, dần dần người ta đâm ra tuyệt vọng. Không ai còn tin là đảng cầm quyền sẽ thực sự thay đổi hoặc có một chính sách nào thực sự có hiệu quả để đất nước được phú cường và dân chủ cũng như nhân quyền được tôn trọng.
Bên cạnh sự tuyệt vọng ấy là cảm giác bất lực.
Ở đâu quyền lực chính trị cũng chỉ nằm trong tay một số người. Tuy nhiên, ở các quốc gia dân chủ, những người bị trị ít nhất cũng có một số quyền lực nhất định. Ở việc bầu cử. Ở việc lên tiếng phê phán hoặc thậm chí, xuống đường phản đối một số chính sách họ cho là sai lầm. Giới lãnh đạo không thể không quan tâm trước những sự phê phán và những sự phản đối ấy bởi, nếu không, họ có thể bị thất cử ở kỳ bỏ phiếu kế tiếp. Ở Việt Nam, ngược lại. Dân chúng hoàn toàn không có quyền bỏ phiếu cho những người lãnh đạo đất nước: Đó là công việc trong nội bộ đảng của họ. Dân chúng chỉ được quyền bầu các đại biểu Quốc hội, tuy nhiên, ở đây lại có hai điều đáng chú ý: Một, tất cả những đại biểu ấy đều do đảng lựa chọn và đề cử; hai, thắng cử rồi, các đại biểu ấy đều làm việc và bỏ phiếu theo chỉ thị của đảng chứ không phải theo nguyện vọng của cử tri. Còn việc phê phán và phản đối của dân chúng đối với các chính sách của đảng và của chính phủ thì hoàn toàn bị cấm đoán. Dân chúng, do đó, dù biết các chính sách của nhà nước là sai lầm và nguy hại, cũng không có cách gì ngăn chận được. Họ hoàn toàn bị bất lực.
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy được thấy rõ nhất trong quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc. Ai cũng biết Trung Quốc đã từng chiếm hải đảo Việt Nam và đang âm mưu lấn chiếm cả vùng biển của Việt Nam. Và ai cũng biết, trước các nguy cơ lấn chiếm ấy của Trung Quốc, phản ứng của chính quyền Việt Nam rất yếu ớt và không có hiệu quả. Biết vậy, nhưng người ta không làm gì được. Xuống đường biểu tình chống đối Trung Quốc thì bị đánh đập, bắt bớ, tù đày. Sợ hãi và mệt mỏi, người ta đành buông xuôi.
Sự tuyệt vọng, bất lực và buông xuôi ấy rõ ràng là một tai hoạ cho đất nước. Việt Nam không thể thay đổi, không thể mạnh hơn và không thể bảo vệ được chủ quyền của mình trên biển đảo nếu dân chúng đều mặc kệ như thế.
Tuy nhiên, oái oăm là chính quyền lại muốn nuôi dưỡng cái tinh thần mặc kệ ấy .
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Nguyễn Hưng Quốc

Nhà phê bình văn học, nguyên chủ bút tạp chí Việt (1998-2001) và đồng chủ bút tờ báo mạng Tiền Vệ (http://tienve.org). Hiện là chủ nhiệm Ban Việt Học tại trường Đại Học Victoria, Úc. Đã xuất bản trên mười cuốn sách về văn học Việt Nam.
Trình bày ý kiến
Bấm vào đây để góp ý trên diễn đàn này (24)
Ý kiến
     
bởi: Không ghi tên
05.02.2016 18:21
Cả một QĐNDVN anh hùng còn cúi mặt tôn thờ CS thì nhân dân VN đành bất lực vậy thôi.

bởi: Khách qua đàng
05.02.2016 14:25
Đọc cái này, tôi cứ buồn cười. Không chừng khách với chủ cười cười nói nói mà chả thằng chả nào tin thằng chả nào cả, Giời ạ ! May ra có ả nào thì bằng với niềm-ngây-thơ-muôn-thuở còn thành thực mà thưa rằng: Nói chuyện khác đi ông ơi !

bởi: Long BR từ: USA
05.02.2016 09:15
Khôn khéo của "ta"

An nguy của một quốc gia trước hết là nằm trong tay của chính quyền QG đó. USA bán Boeing cho VC, ai ký ? VC ký. Nhật viện trợ ODA cho VC ai nhận ? VC nhận. Nếu giặc xâm lấn VN thì ai đánh ? Trên nguyên tắc là ... tướng sĩ VC đánh .

Nhưng chuyện như vậy thì quá tầm thường ! "Ta " không đánh, ta tâm tư ôm hôn ký kết hữu nghị hợp tác anh em "cùng có lãi" thôi mà đem lại "ổn định" thì Ok chớ ! Đấy là khôn khéo ... chính trị ... ta đấy nhá ! Há há há ! Đời mà !

bởi: Tạ Từ từ: VN
05.02.2016 07:58
Quốc gia hưng vong,thất phu hữu trách . Đó là cách vận động quần chúng . Thời đại nào ,nơi nào ,việc nước cũng chỉ thiểu số quan tâm mà thôi .
Dân Việt trong và ngoài nước không vô cảm.bất lực , thì làm gì với CS ?? .
La ó , biểu tình ,đình công ,bãi thị ,bãi khoá ,chống đối ,lãng công ,bất hợp tác Ư ? ?
Những hành động ấy ,không làm suy thoái CS . Phải có kiệt xuất , hoặc , lòng " trắc ẩn" của cán bộ CS/cao cấp .

bởi: Long BR từ: USA
05.02.2016 07:39
và hoàn toàn không biết gì về những cuộc đấu đá giữa Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng (NHQ)

Ha ha ha ! Rất dễ hiểu, vì hơn ai hết những nhà trí thức XHXN sống tại VN họ hiểu rất rõ là chả có cái dzụ dziệc "đấu đá nội bộ" này bao giờ. Lụm cụm từ "đấu đá nội bộ" là của chính VC dùng rất thường xuyên trên báo chí từ xưa đến nay, nó dùng để chỉ nội bộ "sen đầm quốc tế" chứ không phải để chỉ ... ta. Địc khác ta khác.

Nếu quý vị cảm thấy buồn cười khi 1 anh VC nào đó vẫn một mực "tư bản giãy chết" thì trườg hợp cũng đúng y chang cho những người người hải ngoại với công thức "đấu đá nội bộ" VC. Dĩ nhiên, người VN trong nước họ cũng sẽ rất buồn ... cười.

Phàm, nếu đã "đấu đá" thì phải từ chết tới bị thương . Đằng này, nó đấu đá 2 trăm 50 tập ... rưỡi rùi mà vẫn chưa ... chết ! Đấu đá từ Trường Chinh Lê Duẫn năm não năm nao đấu đá đi mà cũng ... dzậy hoài!

Xin thưa, lịch sử còn đó . Nếu cách mạng lật đổ CS ở Đông Âu không có CĐĐK Ba Lan đối đầu, một mất một còn với CS. Nếu không có Boris Yeltsin đứng trên pháo tháp xe tăng đọc diễn văn chôn vùi CS, giữa trùng vây hơn 1 trăm ngàn dân chúng Nga bảo vệ . Thì tới Tết Ma ... Rốc CSLX mới cáo chung !

bởi: Thu Thuy Phạm
05.02.2016 07:37
Như vậy quyền lợi họ vậy là mãn nguyện rồi , mong sao kiếm thật nhiều tiền để cho con cháu đi du học , nhưng họ lại không thấy chính trị đang dùng bàn tay bóp thả và ban phát quyền lợi cho ai được và ai chưa được , như vậy chẳng khác gì như ở Bắc Hàn cả , cám ơn Anh Quốc đã gợi ý thẳng cho những người đã lo lắng cho thế hệ cháu chắt sau này ..

bởi: Nam Việt từ: Việt Nam
05.02.2016 06:32
Sau nhiều thập niên được đảng CS thuần hóa dân Việt đã trở thành những con cừu ngoan ngoãn đi theo lề đảng, mất đi ý thức và sự phản kháng, giống những xác sống vậy. Những xác sống này lại theo một thứ tôn giáo mới đó là thờ cái xác ướp trong hầm mộ Ba Đình với giáo điều chủ nghĩa Mac-Lê nin pha lẫn tư tưởng Mao-Hồ thành một thứ kinh kệ hổ lốn như lẫu thập cẩm vậy.
Khi người dân không còn ý niệm về quốc gia và dân tộc của mình nữa thì đất nước đó sẽ tiêu vong, dân tộc đó sẽ tự tiêu diệt chính mình. Hậu quả là Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh của Trung Cọng: Đây chính là kế sách lâu dài của cuộc bành trướng Đại Hán xuống phương Nam và được tiếp tay bởi đảng cọng sản VN.
Tiến trình Bắc Thuộc lần cuối cùng đang diễn ra.

bởi: Không ghi tên
05.02.2016 05:29
Người bên VN họ chỉ biết có tiền. Để ý bàn tán chuyện chính trị hay thời sự vừa không có tiền lại còn bị chòm xóm láng giềng làm "ăng-ten" cho công an. Biết nghe nhưng giả điếc, biết nói nhưng giả câm. Wởn wởn bắt đài radio VOA và BBC nghe cho nó biết bên ngoài bao giờ Nga và Mỹ quýnh lộn.

bởi: Diệm Thiệu-Nghệ An
05.02.2016 05:26
Nuôi dưỡng cái tinh thần " mặc kệ " đó , cộng sản dễ bề cai trị dân và dễ bề sát nhập tổ quốc VN vào Trung Quốc theo như ý nguyện của các nhà lãnh đạo cộng sản (còn nhớ Trường Chinh có lần muốn bỏ chữ quốc ngữ và thay vào đó là chữ Tàu, còn Lê Duẫn thì đánh cho Liên Xô và cho Tàu,Hồ chí Minh thì ra lệnh cho Phạm văn Đồng ký xác nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Quốc ! )theo như hiệp định Thành Đô mà Tổng bí thư Nguyễn văn Linh ,Đỗ Mười đã ký năm nào !

bởi: Đảng Đồng Bào từ: Sài Gòn Hà Nội
05.02.2016 05:26
_Đó là chính sách của CSVN tạo ra một thế hệ trẻ sau này thái độ bàng quang chính trị, thời cuộc, nhu nhược và sợ đổi mới để dể bề cai trị .
_"Người dân không cần lo đã có đảng và nhà nước lo?" CSVN tuyên truyền thật lố bịch chỉ dành cho người bị bại nảo.

bởi: Hai Lúa miền Tây từ: VN
05.02.2016 05:21
Chúng ta luôn sống với chính trị, dù ưa hay không. Có những vị tự gán hay được xưng tụng là trí thức nhưng quá ngây thơ hoặc sống bên lề một cộng đống tranh đấu cho tự do, dân chủ. Tại Việt Nam, trong chiến tranh cũng như tới lúc này, luôn có những trí thức đó, nói chi đến người thường. Thậm chí có những kẻ trí thức bằng cấp cùng mình lại đi ngược trào lưu dân chủ, nguyện vọng của dân chúng. không hiểu hay không muốn hiểu thế nào là độc tài, tuyên truyền láo khoét.Họ sẵn sàng hợp tác với bất cứ kẻ nào, dù độc tài, tham tàn cỡ nào, miến sao có quyền, tiền. Thật buồn cho đất nước chúng ta.Đọc một đoạn văn của H.G. Wells mà thấm thía:' Bất kỳ ở bậc nào, trường học tiếp tục đưa ra đời, mỗi năm từng bầy, nhứng kẻ ngây thơ, thiếu óc suy xét,rất dễ bị lạc đường, bị lừa gạt"

bởi: Diệm Thiệu-Nghệ An
05.02.2016 05:06
Nuôi dưỡng cái tinh thần "mặc kệ

bởi: Nguoi Viet Tu Do từ: Canada
05.02.2016 04:53
Người ta qua bên Aussie chơi thì NHQ tự nguyện làm hướng dẩn viên du lịch để họ thấy được tại sao dân chúng ở xứ Downunder này không thèm theo chủ nghỉa cộng sản, đi coi mấy con thú kanguru chăm sóc con ra sao hay coi nguyên tắc đường phố chạy xe , cách nhường người đi bộ qua đường để họ học hỏi thêm sáng kiến khi về lại Việt Nam đưa vào những trường học đại thành phố có cái Hồ tên Chí Minh không mưa cũng ngập, mưa càng ngập thêm, hay chỉ dẩn cho họ biết cách trưng dụng công cụ giao thông của Police ra sao khác với Công An, côn đồ ở Việt Nam. Ai mà đi hỏi những chuyện Hội Ngộ 12 tuyển người đi dự?? Ai cũng đều biết ai là người đi và ai là người ở lại cả mấy tháng trước đó rồi, cho nên ai cũng bàng quang , mặc kệ là vậy...
NHQ còn ở VN thì cũng như họ thôi.MẶC KỆ (Who Cares)

bởi: Tèo
05.02.2016 04:05
Ông Quốc nói sai rồi, VN ta càng ngày càng hùng mạnh. Nhà nước ta quan tâm phát triển tự chủ kinh tế và quốc phòng. Điển hình là nhập siêu TQ ngày càng tăng mạnh để cho TQ lệ thuộc vào túi tiền của dân ta. Chừng nào nó móc hết túi của dân ta thì đảng ta sang xin nó trả lại. Hạm đội tàu kilo nay mai chở du khách Việt ra thăm thú Hoàng sa và Trường sa cho TQ thấy rằng dù mất biển đảo đảng ta vẫn kiên trì tình hữu nghị bất diệt, như vậy cho TQ thấy sự chân thành cho đến chết của đảng ta thì nó sẽ cảm động mà trả lại đảo cho ta. Bằng như nó không trả thì ta cho nó luôn để chứng tỏ là ta chơi đẹp hơn đàn anh. Tình hữu nghị và đại cục mới cao vời vợi sá gì tổ quốc với nhân dân. Ta vì chủ nghĩa đại đồng sẳn sàng hy sinh cho đàn anh hưởng. Giống như các bả mẹ VN anh hùng đem con cháu làm bia đỡ đạn thì ngay nay đảng hưởng thì các bà dù có đi xin cũng được danh hiệu anh hùng

bởi: Lê Bình Nam
05.02.2016 04:03
"Đừng bàn đến mấy chuyện đó, đã có người lo", đó là lời của một người bạn rất thân từ thời học trung học của tôi, khi chúng tôi ngồi trò chuyện nhau và bàn đến chuyện Trung cộng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa...và dã tâm chiếm trọn Biển Đông.

Người bạn này là kỷ sư cầu đường, vào đảng và lên được một chức cao trong một tổng công ty của nhà nước. Nay anh ấy đã ra khỏi đảng vì "Chúng bảo tao ký cho chúng ăn, không ký cũng vào tù, ký cũng vào tù...thôi tìm cách ra cho nhanh".

Dĩ nhiên là chỉ ra khỏi đảng sau khi đã tậu được ba bốn biệt thự ở Sài Gòn để dành cho mấy đứa con.

Đây là một ví dụ tại sao một người có học, tạm gọi thuộc giới trí thức, như người bạn này của tôi lại không buồn bàn đến chuyện đất nước.

Một đấy nước "dã có người lo" là một đất nước không có ai lo cả!

Di hại khủng khiếp của chế độ độc tài toàn trị mang phướng rách cộng sản hiện nay ở Việt Nam là một đất nước mà người dân luôn cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Đây chính là ý đồ thâm sâu của đại Hán Bắc Kinh, anh bạn "16 chữ vàng và 4 tốt": trước khi chưa chiếm trọn được Việt Nam, hãy ép nó thành chư hầu và nô thuộc.

Ngày nào còn đảng "kiên định với Mác Lê", vì "đại cục xã nghĩa", ngày ấy Việt Nam là một nước thuộc Tàu, không còn là Việt Nam.

bởi: Dân tóc dài
05.02.2016 03:35
Thông thường càng học cao càng nhát gan hơn, vì vậy để cho người ít học ngồi trên cổ. Chuyện này đáng lẽ họ phải biết.

bởi: Long BR từ: USA
05.02.2016 03:25
Tuy nhiên, oái oăm là chính quyền lại muốn nuôi dưỡng cái tinh thần mặc kệ ấy. (NHQ)

Tôi không tin là chính quyền có thể "nuôi dưỡng tinh thần" dân chúng được. Chính quyền thuộc về tổ chức quyền lực (và bạo lực) chính trị. Bạo lực côn đồ có thể đánh anh, thảy phân vào nhà anh. Dĩ nhiên nó đe doạ và khủng bố tinh thần anh . Nhưng nó chẳng "nuôi dưỡng" được tinh thần anh. Nếu anh có "hèn" là tại anh ... hèn trước hết. Người ta có thể không chống cự lại côn đồ tức thì, nhưng chí ít cũng không nên "rót nước trà" mời nó vô nhà chơi.

Ai cũng nói người VN bị VC cai trị bằng khủng bố mềm, khủng bố đỏ lâu ngày nên bị nỗi sợ hãi chi phối. Điều này rất đúng. Tuy nhiên "sợ" không hẳn là dám ghét hay dám tẩy chay. Trong lòng anh thế nào không biết, gặp cán bộ VC anh gãi đầu gãi tai dạ dạ cán bộ cầm chút "quà" này cho "em" dzui thì là tại anh ... hèn ! Hèn là tại anh chứ chẳng phải do ai.

bởi: Không ghi tên
05.02.2016 03:23
Nước Nam từ ngày ta có đảng có nhiều cái nhất thế giới. Nghèo nhất nhưng hạnh phúc nhất, học thức cao nhất nhưng ít công trình nghiên cứu nhất, anh hùng nhất vì đánh thắng 3 đế quốc nhưng cũng chui háng giỏi nhất, có đảng lãnh đạo trí tuệ nhất nhưng cũng ăn khoai sắn lâu nhất, và hôm nay, cầu treo dài nhất để đường xuống âm phủ cũng ngắn nhất! Xin chúc mừng nhân dân vn và đảng tạo nên những thành tích vang dội nhất!

bởi: Tám Lạng
05.02.2016 03:19
Toàn đảng CS đều sợ TQ thì không lý gì để dân nói không sợ. Tính chất lãnh đạo ở chỗ nếu điều kiện bắt buộc, Bộ Chính trị vẫn ủng hộ viết công hàm như TT Phạm Văn Đồng đã viết như thường.

bởi: Long BR từ: USA
05.02.2016 02:00
Người dân có đánh giặc được không ?

Có vẻ nhiều người cho rằng sự vô cảm hay mặc kệ của dân chúng sẽ khiến VN lâm nguy. Nói khái quát thì có thể là đúng như vậy, nhưng thực tế thì khác.

So với dân chúng Mỹ, sự "vô cảm" của đám đông trên đường phố của người Việt chả nhằm nhòi gì. Người Mỹ trên phố họ chẳng bao giờ dòm ngó hay để ý đến ai. Họ chỉ biết có họ mà thôi. Nói thí dụ, một người đi đường trên phố bị trúng gió té ngả, chẳng có người Mỹ nào xúm vào lao nhao thoa dầu giựt tóc cả. Chẳng những vậy, người ta còn tránh ra xa. Người ta chỉ gọi số khẩn cấp cho cảnh sát là xong.

Tôi đã nêu ý kiến rằng, người dân chỉ có nhiệm vụ đóng thuế, đi bầu, đi lính khi cần, và ... dzui chơi. Nói không ngoa, một xã hội càng khuếch trương sự vui chơi phục vụ toàn dân chúng lớn chừng nào, càng chứng tỏ xã hội đó hát triển và văn minh chừng đó. Quý vị đến một thành phố của Mỹ thì thấy gì ? Mua sắm, ăn chơi là mấy điều đập vào mắt trước hết.

Trả lời câu hỏi người dân có đánh giặc được không ? Tôi xin thưa: không ! Lính tráng, tướng tá, quân dội mới đánh giặc được. Nói cách khác, người dân có cần đau đáu "tranh cãi" về quốc kế dân sinh hay không ? Không ! Xin hảy nói với quý ông bà ĐB làm ơn "tranh cãi" tới bến tại nghị trường chứ đừng "kiệm lời" hay "khôn khéo".

Cái khốn nạn của người Việt là dân chúng không được sống trong hồn hiên hạnh phúc yên vui . Võ tướng nhưng lại khoái "tâm tư" . Kinh tế gia thì dốt. Đại Biểu QH trong nghị trường chính trị thì luôn "lắng nghe" thui . Công an trừ gian biệt bạo thì lại là đại ca của côn đồ ! 

bởi: Song Đao-Paris
05.02.2016 01:32
Hãy phân tích cho kỹ ai là kẻ tuyệt vọng và bất lực? Dân trong xứ hay dân ở hải ngoại? Trong xứ thì sau khi chạy "rodage" bánh xe vẫn lăn đều đều từ năm 90 cho tới giờ, cuộc sống vẫn nhịp nhàng tiến triển như thường lệ. Còn dân lưu vong ở hải ngoại nóng lòng đếm từng ngày mong VN có sự thay đổi để trở về khôi phục quyền hành càng ngày càng tuyệt vọng vì VN vẫn điềm nhiên tọa thị tiến tới chẳng mảy may nao núng. Các gánh hát ở hải ngoại thường về VN tổ chức đại nhạc hội rất ăn khách vì dân Việt bây giờ có đời sống thoải mái, sung túc hơn trước khiến dân lưu vong sau 40 năm nhìn lại thấy mình bất lực nhất là sau chiến dịch X1 X2 X3 chẳng còn cựa quậy gì được nữa. Ngày qua tháng lại nhanh quá, cứ cái điệu nầy thì các bạn dân chủ không còn dịp nhìn lại quê hương lần cuối thì thử hỏi không tuyệt vọng và bất lực sao được?
Trả lời
bởi: Không ghi tên
05.02.2016 16:08
Ô Quốc nói về đảng viên cs, dân trong nước kể cả giới trí thức là những kẻ tuyệt vọng, bất lực đấy, nói đúng hơn csvn làm cả nước trở nên bạc nhược trước hiểm họa Trung cộng.

bởi: Không ghi tên
05.02.2016 00:12
Trong chế độ csVN, chỉ trích đảng là Phản Động.bộ trưởng Bùi quang Vinh chỉ nói vài câu đụng chạm đến Đảng là bị đảng trục xuất .........

bởi: HOÀNG HẠC KỲ từ: (phục phản)
05.02.2016 00:09
"Đừng tuyệt vọng,Tôi ơi! đừng tuyệt vọng".CSVN sẽ không thể kéo dài cái tinh thần Mặc kệ ấy...vì sẽ có một ngày người dân sẽ ko để cho CSVN mặc kệ nữa.Đây chỉ là giai đoạn "Mạt Sử" của DTVN.
Trong cả chiều dài lịch sử của DT...thì chúng ta cũng đã từng phải trải qua những giai đoạn Mạt sử như thế,và cuối cùng "Dân tộc vẫn Sinh tồn"
MIỂN NAM vẫn "tuyệt trần nắng đẹp".Và,chính Miền Nam sẽ "PHỤC VIỆT",nó vẫn lưu tồn một nền tảng Dân tộc Chính Thống.
Chỉ những cái "Cánh Mũi Bắc Hà Phập Phồng" Dân chủ đến thế là cùng,mới là những cánh mũi vô duyên.
* Thương cho cái mũi vô duyên.
Câu thơ thi xã,con thuyền Nghệ An.
Mới chở cái mùi "TUYỆT VỌNG" thôi!!!

No comments:

Post a Comment