Wednesday, April 30, 2014

Sách giáo khoa về ngày 30/4 và Hoàng Sa

Sách giáo khoa về ngày 30/4 và Hoàng Sa

Cập nhật: 16:06 GMT - thứ tư, 30 tháng 4, 2014
Ngày 30/4/1975
Lực lượng miền Bắc vào Sài Gòn nhưng không tấn công ra Hoàng Sa năm 1975
Có ý kiến nói Việt Nam có thể cần coi lại câu chữ khi gọi ngày 30/4 năm 1975 là ngày 'giải phóng hoàn toàn miền Nam' và 'thống nhất toàn vẹn lãnh thổ' trong sách giáo khoa vì Hoàng Sa vẫn bị Trung Quốc 'chiếm đóng' từ 1974.
Đây có thể là chi tiết mà Trung Quốc có thể 'lợi dụng' trong lập luận của nước này để nói về chủ quyền của họ ở Hoàng Sa, theo tiến sỹ Vũ Quang Hiển, chuyên gia lịch sử Đảng Cộng sản từ Đại học Quốc gia Hà Nội.
Mặt khác, có vẻ như trong khi 'giải phóng miền Nam', 'thống nhất đất nước' các nhà lãnh đạo Việt Nam vào khi đó đã không có chỗ cho một tư duy chiến lược thể hiện ở việc 'lấy lại quần đảo Hoàng Sa', vẫn theo sử gia.
Trao đổi với BBC Việt ngữ hôm 30/4/2014, đúng 39 năm sau sự kiện chấm dứt cuộc chiến Việt Nam kéo dài hàng chục năm, ông Vũ Quang Hiển nói:
"Nếu các học giả bên ngoài có bàn đến là chưa triệt để thì tôi nghĩ là người ta có cái lý đúng của người ta, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là phải sửa chữ 'chỉ thống nhất cơ bản', thì nó lại gợi ra cái điều là đúng là còn một chút nữa còn chưa thống nhất hoàn toàn được,
"Ý là muốn nói như vậy, tôi nghĩ đấy là vấn đề câu chữ, các nhà khoa học có thể cân nhắc và thấy nếu là diễn đạt hợp lý, tôi nghĩ có một sự diễn đạt hợp lý hơn nghĩa là đã hoàn thành việc thống nhất đất nước về mặt lãnh thổ, theo tinh thần Hiệp định Geneva 1954,"
"Tuy nhiên, cũng chưa giải phóng hoàn toàn đất nước bởi vì bắt đầu có sự can thiệp của phía bên ngoài vào vùng đảo, cũng như biển của Việt Nam, và cuộc đấu tranh để bảo vệ chủ quyền vẫn còn phải tiếp tục bằng những biện pháp khác"
PGS. TS. Vũ Quang Hiển
"Tuy nhiên, cũng chưa giải phóng hoàn toàn đất nước bởi vì bắt đầu có sự can thiệp của phía bên ngoài vào vùng đảo, cũng như biển của Việt Nam, và cuộc đấu tranh để bảo vệ chủ quyền vẫn còn phải tiếp tục bằng những biện pháp khác."
"Tôi nghĩ đó là một câu chuyện mà chúng ta có thể sòng phẳng để bàn chứ không phải có vấn đề gì lớn."

'Trung Quốc sẽ lợi dụng?'

Trước câu hỏi liệu Trung Quốc hiện nay có thể nhân chi tiết này của Việt Nam mà 'lợi dụng' trong việc biện minh cho 'chủ quyền và quyền chủ quyền' của họ trên quân đảo Hoàng Sa vốn bị Trung Quốc cưỡng chiếm từ tay binhh sỹ của chính quyền Sài Gòn vào tháng 1/1974 hay không, ông Hiển nói:
"Đối với Trung Quốc, tôi nghĩ rằng tất cả những gì mà họ có thể lợi dụng, để có sự giải thích nhằm bảo vệ quyền lợi của họ, tức là ý đồ của Trung Quốc ở trên Biển Đông, cũng như đối với hai quần đảo này (Hoàng Sa và Trường Sa), Trung Quốc đều đã làm,"
Lực lượng TQ tấn công Hoàng Sa hôm 17/1/1974
Lãnh đạo bắc VN có thể đã 'hiểu nhầm' rằng TQ giải phóng hộ Hoàng Sa, theo sử gia.
"Chúng ta đều biết họ đã làm điều này nhiều, trên nhiều bình diện, chứ không phải chỉ là đến bây giờ chúng ta mới biết, điều này là từ lâu lắm rồi, chúng ta đều biết việc đó."
Hôm thứ Ba, trước câu hỏi liệu sách giáo khoa cũng như các tài liệu chính thức của Việt Nam có nên được biên tập và viết lại để nêu rõ rằng ngày 30/4 mới chỉ 'thống nhất cơ bản lãnh thổ', chứ không phải là 'toàn vẹn lãnh thổ' vì quần đảo 'Hoàng Sa' vẫn còn nằm trong tay Trung Quốc, nhà sử học nói:
"Tôi cho rằng đó cũng là một tư duy mà khi nhìn ở khía cạnh kể cả toàn bộ các vùng biển đảo chưa được giải phóng hoàn toàn, thậm chí đã bị Trung Quốc và một số nước khác sau này tranh thủ, một số điều kiện và khả năng quản lý của Việt Nam, không chỉ là khả năng quản lý, mà còn thiết lập những mốc giới chủ quyền trên biển, trên đảo,
"Đối với Trung Quốc, tôi nghĩ rằng tất cả những gì mà họ có thể lợi dụng, để có sự giải thích nhằm bảo vệ quyền lợi của họ, tức là ý đồ của Trung Quốc ở trên Biển Đông, cũng như đối với hai quần đảo này (Hoàng Sa và Trường Sa), Trung Quốc đều đã làm"
PGS. TS. Vũ Quang Hiển
"Không phải chỉ có Trung Quốc mà kể cả Đài Loan rồi một số nước khác, cũng trong điều kiện như vậy, cũng có lấy một số ít, một số đảo, nhất là những đảo nửa nổi, nửa chìm, nhất là những đảo xa cái tầm Việt Nam có thể có điều kiện, kinh tế lúc đó rất là khó khăn nên cũng chưa thể xây dựng được bia chủ quyền,
"Nhiều anh bắt đầu nhảy vào vì người ta thấy được vị trí của những quần đảo này về mặt quân sự, về mặt chính trị, về mặt kinh tế, nhiều nước cũng nghĩ tới cái đó và trong số đó, có lẽ Trung Quốc là nước nhanh tay hơn, tôi nghĩ đấy là một vấn đề khác mà chúng ta đang đặt ra,
"Thế còn khái niệm các học giả có bàn đến nói là 'thống nhất về cơ bản, tôi nghĩ cũng có lý của người ta, cũng có cái hợp lý, bởi vì rõ ràng là cũng có những phần mà chưa lấy được, có những phần chưa giải phóng một cách triệt để, hoàn toàn được...
"Tôi nghĩ rằng cũng không nên quá máy móc ở cái chữ là đã thống nhất được đất nước về mặt lãnh thổ, khái niệm thống nhất về mặt lãnh thổ là để nhằm nói lên cuộc đấu tranh hoàn thành sự nghiệp giải phóng miền Nam, đi đến thống nhất đất nước và lãnh thổ..."
"Thế còn các học giả bên ngoài có bàn đến là chưa 'triệt để', thì tôi nghĩ là người ta có cái lý đúng của người ta..."

'Sự bất ngờ'

Trước câu hỏi, liệu lãnh đạo chính quyền ở miền Bắc Việt Nam khi đó có bao giờ đặt ra mục tiêu lấy lại Hoàng Sa đang ở trong tay Trung Quốc hay không, bên cạnh việc nhắm mục tiêu tấn công Sài Gòn, nhà sử học nói:
"Thực ra, trong tính toàn để giải phóng hoàn toàn miền Nam và kể cả các đảo ngoài biển, Trường Sa thì Việt Nam thấy rất rõ rồi, thế nhưng việc Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa là một sự bất ngờ đối với Việt Nam, trong điều kiện cụ thể lúc bấy giờ,
Biểu tình về Biển đảo ở Việt Nam
39 năm sau sự kiện 30/4, có người VN vẫn nghĩ phải 'đòi lại Hoàng Sa'
"Nhất là đã có những thỏa thuận đối với Trung Quốc và Hoa Kỳ vào năm 1972, mà Việt Nam cũng không biết được đầy đủ những việc đó, hơn nữa lại đang tập trung vào việc cốt yếu, việc chính, là xóa bỏ chủ nghĩa thực dân ở miền Nam...
"Cho nên, tôi chưa có đủ tư liệu để khẳng định tư duy chiến lược lúc bấy giờ cụ thể là như thế nào, cho nên (chính quyền Hà Nội) chưa có phản ứng gay gắt đối với Trung Quốc, nhưng dù sao lúc bấy giờ Trung Quốc là một trong những nước giúp đỡ cho Việt Nam,
"Và tôi nghĩ ở thời điểm đó, những người lãnh đạo Việt Nam có thể hiểu lầm rằng Trung Quốc giải phóng giúp mình nhiều hơn là Trung Quốc chiếm đảo này của Việt Nam."
"Nhưng riêng vấn đề Hoàng Sa, lúc bấy giờ phản ứng của Việt Nam là không rõ nét, cũng chưa có cơ sở, tư liệu nào để thấy rằng là có phản ứng như thế nào, tư duy chính trị lúc đó là như thế nào về vấn đề đó"
Nhà sử học khẳng định thêm: "Khả năng tư duy lúc bấy giờ là như vậy..., nếu như biết Trung Quốc đánh chiếm cái đảo đó, thì vấn đề nó sẽ khác đi, nhưng có thể tôi cho đây là một giả thuyết thôi, cho nên phản ứng của phía chính phủ Việt Nam lúc bấy giờ là nó không rõ nét, và nó không tích cực,
"Nhưng trong tư duy chiến lược giải phóng miền Nam thì có giải phóng các quần đảo ngoài biển, cho nên là khi có cơ hội, đã giải phóng quần đảo Trường Sa chúng ta đều đã biết,
"Nhưng riêng vấn đề Hoàng Sa, lúc bấy giờ phản ứng của Việt Nam là không rõ nét, cũng chưa có cơ sở, tư liệu nào để thấy rằng là có phản ứng như thế nào, tư duy chính trị lúc đó là như thế nào về vấn đề đó,
"Nhưng tôi cho có một giả thuyết được đặt ra là những nhà lãnh đạo lúc bấy giờ hiểu nhầm Trung Quốc lúc bấy giờ, trong quan hệ với Việt Nam, có thể họ, trong quan hệ giữa Mỹ với Trung Quốc có cải thiện, việc Trung Quốc có làm những việc nào chăng nữa, là cũng giúp Việt Nam nhiều hơn, chứ không hiểu đầy đủ rằng Trung Quốc sau khi lấy Hoàng Sa, thì họ nhận cái đó là thuộc chủ quyền của họ."
Phó Giáo sư Vũ Quang Hiển là chuyên gia về lịch sử Đảng, về đường lối quân sự của Đảng Cộng sản Việt Nam, ông hiện đang nghiên cứu và giảng dạy tại Khoa Lịch sử, Đại học Xã hội & Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội.

Thêm về tin này

Nổ ở Tân Cương khi ông Tập tới thăm

Nổ ở Tân Cương khi ông Tập tới thăm

Cập nhật: 13:23 GMT - thứ tư, 30 tháng 4, 2014
Người dân Urumqi -hình minh họa không phải từ vụ việc hôm 30/4
Một vụ nổ vừa xảy ra ở một ga xe lửa tại Urumqi, thủ phủ vùng Tây Cương vốn hay có bất ổn ở Trung Quốc, theo truyền thông địa phương hôm 30/4/2014.
Tân Hoa Xã nói vụ nổ xảy ra ở ga phía Nam của Urumqi, còn trang Nhân dân Nhật báo xác nhận có người bị thương và được đưa vào bệnh viện.
Theo Reuters, vụ nổ xảy ra đúng vào lúc Chủ tịch Trung Quốc, ông Tập Cận Bình khép lại chuyến thăm bốn ngày đến vùng này.
BBC Tiếng Trung từ London cho hay hiện ông Tập Cận Bình "vẫn chưa rời vùng này".
Báo chí Trung Quốc cũng trích lời ông Tập xác nhận Trung Quốc triển khai chiến thuật "ra tay trước để chống khủng bố".
Truyền hình Trung Quốc chưa đưa tin vụ nổ mà chỉ chiếu cảnh ông Tập Cận Bình gặp các đại biểu ở Urumqi nhân lễ kỷ niệm ngày Quốc tế Lao động 1/5 tới.
Các hình trên truyền hình cho thấy ông đi cùng ông Du Chính Thanh, Ủy viên Bộ Chính trị.
Các trang mạng xã hội như Weibo đăng ảnh vali và đồ vật dính máu trên nền nhà ga nhưng các hãng thông tấn như Reuters nói họ chưa thể xác minh được.
Nhân dân Nhật báo chỉ nói "có những người bị thương".
Tân Cương là vùng đất quê hương của người Hồi giáo tộc Uighur và các vụ bạo lực đã bùng lên trước thềm Olympics Bắc Kinh 2008.
"Bảo vệ tổ quốc chống lại chủ nghĩa ly khai là nhiệm vụ quan trọng nhất cho mọi dân tộc Tân Cương"
Ông Tập Cận Bình
Gần đây có thêm những vụ đốt xe ngay tại Thiên An Môn, Bắc Kinh và tháng trước có một vụ đâm chém làm 29 người chết ở một nhà ga xe lửa tại Côn Minh, tỉnh Vân Nam.
Chính quyền Trung Quốc cáo buộc các nhóm ly khai Tân Cương đứng đằng sau "những hoạt động bạo loạn, khủng bố".
Theo Tân Hoa Xã, phát biểu tại Tân Cương hôm thứ Tư 30/4, Chủ tịch Tập Cận Bình nói:
"Bảo vệ tổ quốc chống lại chủ nghĩa ly khai là nhiệm vụ quan trọng nhất cho mọi dân tộc Tân Cương."
Lãnh đạo Trung Quốc cũng nói:
"Chính quyền sẽ đưa vào thực hiện những chính sách phù hợp để cải thiện sự hòa hợp các dân tộc và vì sự thịnh vượng chung của mọi nhóm dân tộc."
Bài đang tiếp tục được cập nhật.

Thêm về tin này

Nhìn quan hệ Mỹ - Việt từ ngày 30/4

Nhìn quan hệ Mỹ - Việt từ ngày 30/4

Cập nhật: 12:34 GMT - thứ tư, 30 tháng 4, 2014
Bức tường Tưởng niệm cuộc chiến Việt Nam ở Washington DC. Hoa Kỳ
Sáng nay, 29/4, trang nhất báo New York Times có tin về chuyến công du châu Á của Tổng thống Barack Obama.
Còn báo Wall Street Journal đưa tin trang nhất những biện pháp trừng phạt thêm mà Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu (EU) áp đặt lên giới lãnh đạo trong chính quyền của Tổng thống Vladimir Putin vì những hành động của Nga tại Ukraine trong mấy tháng qua.
Đúng ngày này 39 năm về trước, hai nhật báo lớn nhất nước Mỹ tràn ngập tin tức chiến sự Việt Nam và cuộc di tản người Mỹ ra khỏi Sài Gòn.
Mờ sáng hôm sau, ngày 30/4, với lệnh từ Washington, Đại sứ Graham Martin cuốn cờ, được trực thăng bốc ra khỏi Việt Nam, trước khi xe tăng bộ đội cộng sản miền bắc tiến chiếm thủ đô miền Nam, đánh dấu sự thất bại của người Mỹ sau hai thập niên can dự.
Với chiến thắng, lãnh đạo Hà Nội hồ hởi đưa cả nước tiến lên xã hội chủ nghĩa. Chủ nghĩa cộng sản tưởng chừng là kim chỉ nam giúp các quốc gia từng bị đế quốc đô hộ giành lại được độc lập để xây dựng và phát triển.
Nhưng không. Chỉ vài năm sau chiến thắng lẫy lừng, Việt Nam lại phải đối đầu với chiến tranh ở phía Bắc và sa lầy ở Kampuchia. Nền kinh tế bị khủng hoảng trầm trọng trong khuôn mẫu xã hội chủ nghĩa.
Cũng chỉ hơn một thập niên sau khi cộng sản lên nắm quyền cai trị ở Đông Dương, các chế độ cộng sản Đông Âu lũ lượt kéo nhau sụp đổ, đưa đến sự tan rã của Liên bang Sô-viết, chiếc nôi của chủ thuyết cộng sản thực dụng.
Với sự cáo chung của hầu hết các chính phủ cộng sản, là những nước thù nghịch với Mỹ trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh, nên hơn hai thập niên qua, tưởng như Hoa Kỳ không còn đối thủ.

Một thời kỳ mới

Hoa Kỳ và Philippines nối lại quan hệ quân sự
Nước Mỹ từ đó mở rộng quan hệ kinh tế với các nước, qua nhiều hiệp định thương mại, từ WTO toàn cầu, NAFTA riêng cho Bắc Mỹ, riêng với EU hay sắp tới là TPP với các quốc gia quanh bờ Thái Bình dương mà Việt Nam cũng tham gia.
Sau nhiều năm không có đối thủ trên chính trường quốc tế, nay Mỹ lại đang phải đối đầu với hai cựu đối thủ, cũng như trong thời chiến tranh Việt Nam, vẫn ở hai khu vực là Đông Âu, tại Ukraine; Đông Á trên Biển Đông.
Cuối tuần qua, Tổng thống Obama đến Philippines, trạm cuối cùng sau Nhật, Nam Hàn và Malaysia, trong chuyến công du châu Á đã bị hoãn từ tháng Mười năm ngoái vì chuyện nội bộ nước Mỹ.
Chuyến đi có mục đích nhấn mạnh đến chủ trương xoay trục, để đối đầu với Trung Quốc – quan tâm đến Đông Á nhiều hơn các vị tiền nhiệm kể từ khi Hoa Kỳ rút lui khỏi khu vực này.
Tại Manila, Tổng thống Barack Obama đã cùng Tổng thống Philippines Benigno S. Aquino III ký một hiệp ước quân sự cho Mỹ sử dụng các căn cứ ở đây trong mười năm.
Đó là lời cảnh báo cụ thể nhất gửi đến Bắc Kinh trước nhiều động thái gây hấn trên biển Đông trong 5 năm qua.
Nửa thế kỷ trước Hoa Kỳ muốn ngăn chặn làn sóng cộng sản từ Trung Quốc tràn xuống các nước Đông nam Á nên đã can dự vào Việt Nam. Ngày nay Trung Quốc lại đang mở rộng ảnh hưởng với chính sách vươn ra trên biển Đông, thường xuyên gây căng thẳng với Nhật, Việt Nam và Philippines.
Thập niên 1960 lãnh đạo Mỹ đã có chính sách be bờ Trung Quốc vì chủ trương bành trướng của Bắc Kinh, không chỉ yểm trợ cho miền Bắc Việt Nam, mà còn dùng phiến quân Mao-ít để khuấy động tại những quốc gia Malaysia, Thái Lan và Philippines.
39 năm về trước, khi lãnh đạo cộng sản miền Bắc đánh đuổi được người Mỹ ra khỏi Việt Nam, tại nhiều quốc gia trong vùng làn sóng chống Mỹ cũng lan rộng khiến Washington quyết định rút các căn cứ không quân khỏi Thái Lan và hải quân ra khỏi Philippines.
Nay Tổng thống Barack Obama đưa ra chính sách xoay trục và yểm trợ các quốc gia trong vùng.
Riêng với Việt Nam, gần bốn thập niên kể từ khi đánh bại người Mỹ để thống nhất đất nước, giới lãnh đạo Hà Nội sau nhiều năm ngả theo Nga, theo Trung Quốc rồi cũng nhận ra rằng giờ đây họ cần Hoa Kỳ, vì xét cho cùng người Mỹ không xấu và chủ nghĩa tư bản không bóc lột như những gì đàn anh cộng sản đã thực hiện hay tuyên truyền.
Nhiều sinh viên từ Việt Nam nay sang Hoa Kỳ du học
Nếu lãnh đạo Việt Nam còn mang nặng tư tưởng bảo thủ về nước Mỹ, họ đã không cho người Mỹ, hay các nước tư bản, vào mở công ty; đã không gửi con cháu đến đó học tập và nhiều người đã chọn ở lại để lập nghiệp, hòa nhập vào đời sống như biết bao người Việt tị nạn cộng sản đã bỏ nước ra đi từ sau biến cố 30/4/1975.
Người dân Việt ngày nay sính hàng Mỹ, thích được du lịch Mỹ. Nhiều em được cha mẹ cho qua Mỹ học từ cấp hai, mùa hè nhiều gia đình gửi con em qua tham gia các chương trình sinh hoạt hè. Trên VTV có các chương trình Chiếc nón kỳ diệu, Chung sức đều là sản phẩm của truyền hình Mỹ.
Tại Việt Nam đã có nhiều cửa hàng thức ăn Mỹ từ KFC đến McDonald, Starbucks. Hà Nội, Sài Gòn, Hội An, Nha Trang là điểm đến của du khách Mỹ.
Người Mỹ cũng đã không còn nhìn Việt Nam là kẻ thù. Các Thượng Nghị sĩ John Kerry, nay là ngoại trưởng, và John McCain, là những cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam là những người đã thúc đẩy cho tiến trình quan hệ hai nước. Các tổng thống Bill Clinton, George W. Bush đã đến Việt Nam khi đang nắm quyền.
Tuy nhiên trong phát triển quan hệ hai nước, một nước Việt Nam cởi mở hơn về chính trị vẫn là quan tâm của những nhà làm chính sách Hoa Kỳ.
Washington muốn Việt Nam, thành viên của khối ASEAN, là một đối tác trong chính sách xoay trục của Hoa Kỳ.
Quan hệ hai nước đã phát triển nhiều trong hai thập niên qua, về kinh tế, văn hoá, giáo dục, an ninh. Riêng mặt quân sự, quốc phòng mới chỉ có những chuyến ghé cảng của tàu Mỹ và các chuyến viếng thăm định kỳ của bộ trưởng quốc phòng hai nước.
Việc mua bán vũ khí đã được đặt ra nhưng còn bị những giới hạn về tự do, nhân quyền tại Việt Nam làm cản trở.
Việt Nam có sẵn sàng để thành đối tác chiến lược với Mỹ hay chưa, điều này tùy thuộc vào Hà Nội.
Bài viết phản ánh quan điểm riêng của tác giả, một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California. Quý vị có ý kiến về chủ đề này xin chia sẻ với Diễn đàn BBC ở địa chỉ vietnamese@bbc.co.uk.

Thêm về tin này

Barack Obama trong mê lộ Châu Á

Barack Obama trong mê lộ Châu Á

Tổng thống Mỹ kết thúc vòng công du Châu Â, chuẩn bị rời Manila. Ảnh ngày 29/04/2014.
Tổng thống Mỹ kết thúc vòng công du Châu Â, chuẩn bị rời Manila. Ảnh ngày 29/04/2014.
Reuters

Trọng Thành
Xã luận báo Le Monde mang tựa đề “Barack Obama trong mê lộ của Châu Á đã trở nên phức tạp” đưa ra một số nhận định tổng hợp về những khó khăn mà Tổng thống Hoa Kỳ phải đối mặt trong chiến lược “xoay trục” sang Châu Á, trong bối cảnh Trung Quốc ngày càng khẳng định như một đối tác kinh tế số một của khu vực và chủ nghĩa dân tộc gia tăng, đặc biệt tại Đông Bắc Á, khiến các đồng minh số một của Hoa Kỳ tại Châu Á, như Nhật Bản và Hàn Quốc không thể làm việc với nhau. Điều này thể hiện rõ trong chuyến công du tuần qua của Tổng thống Mỹ tại bốn nước đồng minh Châu Á.

Từ một vài năm trở lại đây, với một sự hung bạo được thể hiện rõ ràng, Bắc Kinh đòi hỏi chủ quyền đối với phần lớn các đảo và bãi đá tại vùng Biển Đông và Biển Hoa Đông. Tranh chấp chủ quyền này có ý nghĩa nhiều đối với “tương lai chiến lược” của khu vực hơn là các tài nguyên nằm dưới đáy biển. Các thất bại về chính trị của Washington tại Syria, rồi việc Nga sáp nhập bán đảo Crimée đã gây nên các lo ngại về “khả năng lãnh đạo” của Barack Obama.
Barack Obama đã lần lượt tới Nhật Bản, Hàn Quốc, rồi Malaysia và Philippines. Tất cả các nước này đều lo sợ sức mạnh đang lên của Trung Quốc và muốn được Hoa Kỳ bảo vệ. Tổng thống Mỹ đã cố gắng xua tan các lo ngại này và bảo đảm quân đội Mỹ hiện diện vững chắc tại khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Tổng thống Mỹ không đưa ra tuyên bố nào về bản chất của cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa Bắc Kinh và Tokyo, liên quan đến một quần đảo do Nhật Bản kiểm soát – mà Trung Quốc gọi là “Điếu Ngư”, Nhật Bản gọi là “Senkaku”. Nhưng ông nhắc lại rằng, các hòn đảo này được bảo vệ bởi hiệp ước phòng thủ chung Mỹ-Nhật. Tổng thống Hoa Kỳ hy vọng, tại Tokyo, có thể chứng kiến việc Nhật Bản tham gia vào thỏa thuận trao đổi tự do mà Hoa Kỳ muốn ký kết với các quốc gia đồng minh trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương (tức Hiệp định TPP). Nhưng ông đã thất bại : Thủ tướng Nhật Bản, Shinzo Abe, đã không nhận được sự đồng thuận của giới làm nông nghiệp.
Tại Hàn Quốc, Barack Obama đã phải đảm đương một sứ mạng không thể thực hiện, khi cố gắng hòa giải Tổng thống Hàn Quốc Park Geun-hye với Thủ tướng Nhật. Giới chức lãnh đạo Nhật Bản xung quanh Thủ tướng Shinzo Abe muốn “xét lại lịch sử”, nhằm giúp Nhật tránh né nhiều tội ác thời chiến tranh.
Cũng một “tiết mục uốn dẻo đẳng cấp cao” tương tự tại Malaysia và Philippines mà Obama phải làm, để vừa trấn an các đồng minh về sự hiện diện mang tính chiến lược của Mỹ tại khu vực, nhưng lại không được thể hiện một thái độ đối đầu với Trung Quốc, đối tác kinh tế lớn nhất của các quốc gia này.
Ấn Độ : Cơn sốt tranh cử lan đến thành phố thiêng Banares
Vẫn về Châu Á, Le Monde đặc biệt quan tâm đến cuộc tranh cử tại Ấn Độ, nền dân chủ lớn nhất hành tinh, qua phóng sự “Cơn sốt tranh cử lan đến thành phố thiêng Banares”. Banares (còn gọi là Varanasi) là thủ phủ của bang miền bắc Uttar Pradesh, bang đông dân nhất Ấn Độ. Banares là thành phố thiêng đối với người theo Ấn Độ giáo, nơi mỗi năm hàng triệu khách hành hương đổ về tắm nước sông Hằng. Banares là thành phố quen thuộc với các Phật tử, với tên gọi “thành Ba La Nại”, nơi Đức Phật có những lời giảng đầu tiên, sau khi đắc đạo.
Chiến dịch tranh cử lên đến đỉnh điểm, khi ứng cử viên đảng chống tham nhũng (Aam Aadmi Party), ông Arvind Kejriwal, người vừa từ chức Thủ hiến vùng Delhi, chính thức đăng ký tranh cử, đối mặt với ứng cử viên, thủ lĩnh đảng Nhân dân Ấn Độ (BJP), đảng cánh hữu đang có tỷ lệ được lòng dân cao nhất. Thủ lĩnh đảng BJP Modi cũng là người sẽ ứng cử vào chức Thủ tướng Ấn Độ. Đảng Quốc đại của triều đại Nehru-Gandhi, cầm quyền trên toàn quốc từ năm 2004, gần như vắng mặt trong cuộc tranh cử này.
Làn sóng dân tộc chủ nghĩa cánh hữu, với biểu tượng là thủ lãnh đảng BJP Modi, dâng lên khiến công luận lo ngại các bạo động chống Hồi giáo. Các bạo động hồi 2002 tại bang Gujarat, khi ông Modi còn làm Thủ hiến bang, khiến khoảng 2.000 người thiệt mạng.
Để ngăn ngừa các tuyên truyền cực đoan, có thể dẫn đến bạo động giữa các cộng đồng tôn giáo, sắc tộc, Ủy ban bầu cử Ấn Độ quan sát kỹ lưỡng phát biểu của các ứng cử viên. Thông tín viên của Le Monde ghi nhận điều này qua bài “Ủy ban bầu cử Ấn Độ soi xét mọi lời lẽ thái quá và những kêu gọi thù hận”.
Một số ứng cử viên đã bị truất quyền. Ví dụ như một lãnh đạo đảng Nhân dân cánh hữu BJP bị mất quyền tranh cử trong một thời gian, vì dùng từ “phục thù” khi nói chuyện với các cử tri theo Ấn giáo, cho dù tác giả biện bạch rằng từ này chỉ được dùng để nói đến sự phục thù qua “bầu cử”. Một ứng cử viên theo đạo Hồi, tranh cử dưới màu cờ của đảng Xã hội (Samajwadi Party) – đảng cầm quyền tại bang Uttar Pradesh, cũng bị truất quyền tranh cử, vì ca ngợi “người Ấn Độ theo đạo Hồi” (là tác giả một thành công quân sự trong quá khứ chứ không phải là người theo Ấn giáo)...
Khủng hoảng Ukraina : Phương Tây phân rẽ trong việc trừng phạt Nga
Về cuộc khủng hoảng Ukraina, trong bối cảnh tình hình tại chỗ không có triệu chứng xuống thang, Hoa Kỳ quyết định gia tăng trừng phạt Nga, Le Monde có bài “Ukraina : các trừng phạt chống lại Nga chia rẽ Phương Tây”, cũng về chủ đề này, Le Figaro chạy tựa “Liên Âu kéo dài danh sách đen, Obama đánh vào phe cánh của Putin”, với nhận định “Washington khẳng định việc chuyển hướng sang trừng phạt kinh tế chống Nga, điều mà Châu Âu tiếp tục từ chối”.
Le Figaro nhận xét, Liên Âu chọn việc lắp lại các trừng phạt, với việc bổ sung thêm khoảng 15 lãnh đạo Nga-Ukraina và danh sách 33 người đã nằm trong danh sách đen, trong khi đó Hoa Kỳ tiếp tục mạnh tay hơn với Matxcơva. Washington nhằm loạt trừng phạt mới vào 7 nhân vật thân cận với Tổng thống Nga Putin, cùng 17 doanh nghiệp có liên hệ với điện Kremlin, đồng thời giới hạn việc xuất khẩu một số thiết bị đặc biệt.
Tờ báo nhận xét : “Giống như mỗi giai đoạn kể từ đầu khủng hoảng, Châu Âu thể hiện sự khó xử khi đưa ra một thời hạn cho việc áp dụng biện pháp trừng phạt”, các trừng phạt kinh tế, tài chính, thương mại được đưa ra kể từ 20/03, sau khi Nga sáp nhập Crimée, với hy vọng Tổng thống Putin phải chấp nhận xuống thang. Tuy nhiên, các trừng phạt nặng ký của Châu Âu hiện vẫn chỉ ở trong tình trạng phác thảo. Các quốc gia có quan hệ kinh tế chặt chẽ với Nga, như Đức, Ý, và các nước Trung Âu (Áo, Cộng hòa Séc, Slovakia) chống lại các trừng phạt.
Theo Le Monde, cho đến nay, Mỹ và Liên Âu vẫn giữ được một mặt trận chung về mặt hình thức, trong thế đối đầu với Nga, nhưng một điều căn bản khiến Liên Âu khó đi xa trong các trừng phạt nhắm vào Matxcơva là Châu Âu phụ thuộc nặng nề vào Nga về năng lượng (6 nước Liên Âu phụ thuộc 100%, và hơn 10 nước khác phụ thuộc 50%. Tại Châu Âu, dường như có một quan điểm được nhiều đồng thuận, Nga sẽ chỉ bị trừng phạt khi nào Matxcơva vượt qua “lằn ranh đỏ” : xâm chiếm miền Đông Ukraina.
Tin về sở hữu 40 tỷ đô la của Tổng thống Nga Putin
Cũng liên quan đến khu vực này, báo Le Figaro có bài “Những điều huyền bí về khoản tài sản khổng lồ của ông chủ điện Kremlin”. Về mặt chính thức, ông Putin chỉ nhận được một khoản lương 120.000 đô la/năm và sở hữu một căn hộ cùng ba chiếc xe hơi. Tuy nhiên, từ nhiều năm nay, lan truyền tin đồn, theo đó, có khả năng Tổng thống Nga là người giầu nhất Châu Âu, với tài sản tổng trị giá hơn 40 tỷ đô la. Trên thực tế, cho đến nay, không ai có thể mang lại bằng chứng cho thông tin này. Từ khi đảm nhiệm chức vụ tổng thống, ông Putin “không phê chuẩn bất cứ tài liệu nào nguy hại cho uy tín”.
Để tìm thấy các chữ ký liên quan đến những hoạt động kinh tế, cần phải quay về những năm 1990, khi với tư cách là cố vấn cho thị trưởng St-Petersbourg, Vladimir Putin đảm nhận chức trách tiếp liệu cho thành phố, đang lâm vào nạn thiếu đói. Dầu lửa, gỗ, kim loại quý được xuất khẩu để đổi lấy thịt và lúa mì. Trong khoảng vài tháng, Putin đã ký hàng chục giấy phép xuất khẩu, nhưng không có hàng hóa nhận về... Theo một báo cáo điều tra, khoảng 900 triệu đô la đã bốc hơi trong hoạt động xuất hàng đổi lương thực, thực phẩm này. Tuy nhiên, vụ việc sau đó đã bị chôn vùi. Nhà báo Pháp Nicolas Tonev là một trong số vài người có được các ảnh chụp bản báo cáo này.
Thổ dân, cao bồi, chủ trại biểu tình tại Washington chống đường ống dầu
Nhìn sang nước Mỹ, Le Figaro chú ý đến cuộc nổi dậy của những người Da đỏ và dân cao bồi chống lại dự án đường ống dầu, nối liền Canada với các nhà máy lọc dầu ở tiểu bang Texas, qua bài “Cowboy và các thổ dân liên minh chống lại lobby dầu mỏ”.
Ngày 22/04, thổ dân Da đỏ, cao bồi (tức dân chăn bò) và chủ trại đã biểu tình trên lưng ngựa ngay tại Washington, cách không xa tòa nhà Quốc hội Mỹ. Những người phản đối dự án dầu có cuộc gặp với giới chức tại Nhà Trắng, nhưng chưa đạt kết quả. Bộ Ngoại giao Mỹ đã ra một báo cáo có lợi cho tập đoàn dầu mỏ Keystone, nhưng Tổng thống Obama đã hoãn lại quyết định cuối cùng vào sau cuộc bầu cử Quốc hội tháng 11/2014. Tổng thống Mỹ cũng phải tính tới kết luận của Tòa án tối cao tiểu bang Nebraska vào năm 2015, về khả năng gây ô nhiễm của đường ống dầu qua tiểu bang nông thôn miền trung nước Mỹ.
Liên minh giữa dân chăn bò, thổ dân da đỏ và các chủ trại là một chuyện hiếm khi xẩy ra. Art Tanderup, một chủ trại ở miền bắc tiểu bang Nebraska, nhận xét : chính mức độ nghiêm trọng của mối đe dọa hiện nay khiến các lực lượng này liên minh lại với nhau.
TAGS: CHÂU Á - CHÍNH TRỊ - HOA KỲ - NGOẠI GIAO - QUỐC TẾ - TRUNG QUỐC - ĐIỂM BÁO