Sunday, January 3, 2016

Người lính miền Bắc nghĩ gì về thương phế binh VNCH?

Người lính miền Bắc nghĩ gì về thương phế binh VNCH?

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2015-12-31
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
000_Hkg9084623-622.jpg
Ảnh minh họa chụp một sĩ quan QĐNDVN tại Hà Nội hôm 11/10/2013.
AFP

Những mất mát của thân thể không thể thay thế

Sau chiến tranh người thương phế binh VNCH bị phân biệt đối xử một cách công khai bởi những người chiến thắng, tuy nhiên đối với gần như hầu hết bộ đội miền Bắc thì cái nhìn của họ đối với người từng cầm súng phía bên kia chiến tuyến không vô cảm và cục bộ như của chính quyền hiện nay.
Cuộc chiến tranh Việt Nam chấm dứt đã 40 năm nhưng nỗi buồn vẫn đọng lại trên rất nhiều phần thân thể của những người thương phế binh chế độ cũ. Vết thương trên mình có thể lành nhưng mất mát của thân thể không có gì thay thế được.
Trong những cuộc chiến giữa hai quốc gia thì thương phế binh được đất nước của mình chăm sóc kể cả khi thua cuộc nhưng trường hợp Việt Nam thì khác, cả hai phía cùng một quốc gia nên kẻ thắng cuộc cũng là người thua mặc dù chỉ một một nửa dân số, trong đó có hàng chục ngàn thương phế binh của chế độ cũ.
Tôi cho rằng dù sao nữa thì những người thương phế binh mặc dù là họ bên kia chiến tuyến họ chiến đấu cho mục đích của họ nhưng phải thừa nhận rằng họ không đáng chịu chế độ khắc nghiệt như thế.
-Đại tá Phạm Xuân Phương
Những người lính này không ai có trách nhiệm tới. Họ bị chính quyền mới xem như thành phần ngụy quân ngụy quyền, và cuộc sống có khó khăn cách mấy thì cũng phải tự bươn chải chiến đấu với cuộc sống mới.
Đại tá Phạm Xuân Phương, một cán bộ cao cấp của quân đội miền Bắc công tác tại Cục Chính trị trong thời gian chiến tranh nhận xét việc phân biệt, kỳ thị của chính quyền đối với thương phế binh VNCH mà ông gọi là khắc nghiệt như sau:
“Đứng về phương diện nhân đạo của cái khái niệm nhân đạo chung của thế giới thì tôi không ủng hộ cái việc đó đâu. Tôi cho rằng dù sao nữa thì những người thương phế binh mặc dù là họ bên kia chiến tuyến họ chiến đấu cho mục đích của họ nhưng phải thừa nhận rằng họ không đáng chịu chế độ khắc nghiệt như thế. Tôi nghĩ nếu những người thương phế binh của phía bên này nếu mà được hưởng ưu đãi này ưu đãi khác thì phía thương phế binh của phía VNCH có lẽ cũng nên được ăn ở cư xử một cách thỏa đáng hơn chứ không nên có sự phân biệt quá đáng như thế.”
Mới đây một bức thư chung của nhiều vị dân biểu, nghị sĩ Hoa Kỳ gửi cho Bộ Ngoại giao Mỹ đề nghị xem xét và nhận số sĩ quan thương phế binh của VNCH sang Mỹ định cư như đã từng có chương trình HO cách đây hơn 30 năm.
Tin vui này lập tức lan rộng và niềm hy vọng cho người thương binh ở quê nhà thêm vững chắc. Nhiều người tin rằng tuy cuộc vận động nhắm vào cấp sĩ quan nhưng trong hoàn cảnh của những mất mát chung thì vết thương của họ hoàn toàn không thể phân biệt giữa người lính và chỉ huy của họ, vì vậy chương trình khi đi vào thực hiện không ai tin quốc hội Mỹ lại phân biệt những thương binh đã bỏ một phần thân thể của họ trong cuộc chiến mà Hoa Kỳ là đồng minh lớn nhất.
000_Hkg10174184-400.jpg
Một thương phế binh VNCH sau buổi nhận tiền từ thiện tại chùa Liên Trì, TPHCM hôm 9/4/2015. AFP PHOTO.
Nhà thơ Bùi Minh Quốc mặc dù không khoác áo bộ đội nhưng ông theo sát người lính miền Bắc qua công tác phóng viên của tạp chí Văn nghệ giải phóng khu V luôn luôn trong tuyến đầu và vì vậy ông quan sát được rất nhiều trận đánh cùng các bi kịch chiến tranh mà cả hai bên chịu đựng. Ông chia sẻ với tin vui này:
“Chính sách của chính quyền Việt Nam lâu nay từ sau 75 tới nay rất tệ. Tức là họ phân biệt đối xử và họ không quan tâm tới cái quyền sống của số anh chị em thương phế binh của phía VNCH này. Cho đến lúc gần đây do những chuyển biến của cục diện, tình hình chính trị thế giới và quốc nội thì họ buộc phải có những chuyển hướng và bây giờ nghe tin chính phủ Mỹ có một chính sách như thế tôi rất mừng rất hoan nghênh.”
Nhà báo Nguyễn Tường Thụy, cũng là một bộ đội của quân đội Bắc Việt cho biết:
“Khi nghe thông tin này tôi rất ủng hộ. Vừa qua tôi có tiếp xúc với anh em thương phế binh VNCH tại nhà thờ 38 Kỳ Đồng tôi đã gặp rất nhiều anh em và đã phỏng vấn họ. Trong trường hợp này nếu có chương trình như vậy thì tôi rất ủng hộ vì thực ra họ là những người lính đã chịu rất nhiều thiệt thòi bởi vì kết cục của cuộc chiến tranh 55-75 là một kết cục hoàn toàn bất lợi cho anh em binh sĩ VNCH và đặc biệt là những người thương phế binh. Họ không được chăm sóc từ phía chính quyền. Họ không được hưởng một điều gì cả.”

Những người xứng đáng được trả công

Chiến tranh đã qua, người thắng trận tuy không phải ai cũng chia sẻ đồng đều quyền lợi an sinh xã hội nhưng dù sao thì những thương phế binh VNCH ngày ngày ngồi một mình trong bóng tối vì không di chuyển được hay đang phải đấu tranh kiếm sống ngoài chợ đời cũng đều chung một ý tưởng bị bạc đãi vì đã cầm súng chống lại phía bên kia. Đề nghị đưa họ sang định cư ở Mỹ có lẽ sẽ làm cho nguồn hy vọng bừng cháy trở lại không phải cho chính bản thân mà là cho con cái của họ, những người xứng đáng được trả công vì đã bỏ một phần thân thể cho đất nước Việt Nam.
Khi mà tôi phát biểu với anh em thương phế binh VNCH thì câu đầu tiên của tôi là tôi muốn gửi đến tình thương mến của tôi đối với anh em, những người đang thiệt thòi trong cuộc sống bởi vì kết cục cuộc chiến tranh nó là như vậy cho nên họ chịu số phận như vậy.
-Nhà báo Nguyễn Tường Thụy
Trong thời gian gần đây, Dòng Chúa Cứu Thế nằm tại nhà thờ đường Kỳ Đồng Saigon đã có những hoạt động từ thiện giúp đỡ cho anh em thương phế binh. Mặc dù sự chia sẻ của xã hội không nhiều nhưng những gói quà ít ỏi lại chứa rất nhiều tình cảm con người với nhau, khả dĩ vơi bớt những đau đớn mà họ và gia đình gặp phải hàng ngày. Thế nhưng những tấm lòng ấy cũng bị săm soi bởi chính quyền vì họ không tin trong những gói quà ấy không chứa đựng mầm mống bất ổn cho chế độ. Nhà báo Nguyễn Tường Thụy kể lại:
“Tôi được biết khi anh em đi nhận quà của chương trình tri ân thương phế binh VNCH thì họ bị cản trở ở các địa phương cho nên họ rất thiệt thòi và tôi đã tiếp xúc rất nhiều với họ rồi. Chương trình này diễn ra trong 10 ngày mỗi ngày có thể tặng quà cho 200 tới 300 người thôi trong khi đó thì danh sách rất nhiều người. Tôi đã thấy những hoàn cảnh mà vợ đưa chồng đi, những người thương phế binh cụt chân cụt tay…
Khi mà tôi phát biểu với anh em thương phế binh VNCH thì câu đầu tiên của tôi là tôi muốn gửi đến tình thương mến của tôi đối với anh em, những người đang thiệt thòi trong cuộc sống bởi vì kết cục cuộc chiến tranh nó là như vậy cho nên họ chịu số phận như vậy. Tôi là một người lính trong quân đội Bắc Việt trước tình cảnh ấy thì tôi cũng phải nói là rất xúc động, xúc động vô cùng.”
Đại tá Phạm Xuân Phương nhận xét về đề nghị cho chương trình định cư của anh em thương phế binh VNCH:
“Tôi cho rằng nếu nhà nước không đảm đương nỗi thì để cho họ đi là tốt chứ có gì đâu.”
Tất cả hy vọng vẫn còn phía trước và không người Việt Nam nào đành lòng nói không với đồng bào mình nhất là khi họ đáng được có đời sống không chật vật như hôm nay bởi những gì họ đã cống hiến từ chính thân thể của họ.

Stephan Tang

Hãy nhìn vào kết quả của cuộc chiến Nam Bắc của Mỹ. Khi những người lính thắng trận phương Bắc, đã kính cẩn đứng chào những người lính thua trận phương Nam đang đi giao nạp vũ khí. Kết quả là hai bên cùng nhau xây dựng lại đất nước tương tàn. Bài học này đã hơn 150 năm, vậy mà những người có bằng Tiến sỹ nhiều nhất trên thế giới vẫn chưa học được.
31/12/2015 17:48

Thùy Trang

nơi gửi tp. Hcm
Miệng lưỡi bãi buôi sao nà giống hệt "Sư tử thương cái sọ đầu lâu !" quá vậy !

40 năm rồi, chứ đâu mới chiều qua ! Hay / dở ; tốt / xấu ; hòa giải / phân biệt ; trợ giúp / đày đọa ; nhân đạo / trả thù ; giải phóng / kìm kẹp v.v... đã phô lộ đến 'tuyệt đỉnh' cả rồi !

Hầu hết, ngoài chính bản thân người thương phế binh VNCH ra, thì gia đình họ đều bị teo chột nặng nề hơn cả sau khi miền Nam bị cộng sản chiếm đoạt (1975). Thương tật hành hạ, ốm đau, bệnh hoạn triền miên mà không hay thiếu tiền thuốc men chữa trị thì chớ, lại còn thường xuyên bị bêu riếu sỉ nhục kinh niên: "BỌN LÍNH ĐÁNH THUÊ (cho đế quốc Mĩ) CÓ NỢ MÁU VỚI 'CÁCH MẠNG', CÓ NỢ MÁU VỚI NHÂN DÂN / BỌN NGỤY QUÂN ÁC ÔN, CẦM SÚNG CHỐNG LẠI 'CÁCH MẠNG', ĐÃ BỊ 'CÁCH MẠNG' TRỪNG TRỊ ĐÍCH ĐÁNG."

Mọi thành viên trong gia đình thương phế binh VNCH đều được dán nhãn gia đình NGỤY QUÂN / gia đình ác ôn / gia đình có cha (anh)/ mẹ (chị) tham gia chế độ cũ ! Con cái họ đi học hay nộp đơn thi tuyển sinh vào cao đẳng-đại học bị xếp vào thành phần lý lịch 'bất hảo' -"GIA DÌNH NGỤY QUÂN, KHÔNG NÊN ĐÀO TẠO (Nguyễn Văn... / Trần Thị...) TRỞ THÀNH CÁN BỘ PHỤC VU LÂU DÀI" (Sic.) [{Trích dẫn lời phê của một cán bộ chính quyền địa phương trong thư niêm kín "Xin ý kiến chính quyền địa phương", mà vốn dĩ thí sinh phải gởi về lại cho ban tuyển sinh. Nhưng một em học sinh đã mở ra đọc, sau khi em ấy bỏ ngang không nộp đơn thi tuyển sinh đại học vào thập niên 1980}]
31/12/2015 17:05

Nam

nơi gửi USA
Đồng đội của mình ngày xưa thiếu may mắn không định cư ở Mỹ sau 1975 bị hành hạ bởi bọn mafia đỏ csvn,thế mà có những tên vô liêm sĩ tị nạn cs trở về VN chịu cuối đầu dể ăn chơi trong sự đau khổ của hầu như toàn dân VN.Có những tên vô liêm sĩ làm con tin,tuyên truyền bịp cho bọn mafia đỏ.
60 năm quá đủ rồi:10 triệu dân VN chết vì hồ chí minh, lê duẩn, linh,..và đảng csvn làm lủ đánh thuê cho tàu khựa làm băng hoại Dân Tộc VN, làm đất nước nghèo đói, vô đạo đức… Hởi dân tộc VN ơi! Cùng hát bài “Anh Là Ai-VN Tôi Dâu”,”DMCS”,… trong youtube. Đã đến lúc toàn dân VN trong và ngoài nước PHẢI VƯỢT QUA VÔ CÃM, SỢ HẢI như người ViệtNam đã can đãm ra ĐI TÌM TỰ DO TRONG CÁI CHẾT sau 30-4-1975, dân tộc Ukraine chống độc tài và sinh viên Hồng Kông đòi tự do dân chủ, đứng lên cứu mình, gia đình và Quê Hương VN. Còn bọn mafia đỏ csvn bán nước làm chó săn cho tàu khựa, độc tài, gian manh, vô đạo đức, bất tài, tham nhũng để vinh thân. Vượt qua sợ hải, cùng nhau đứng lên với các Nhà Dân Chủ VN để cứu mình, gia đình và Quê Hương VN! Nếu không, Dân Tộc VN sẽ mãi mãi làm "nô lệ đỏ" cho bọn csvn và tàu khựa và chờ ngày mất nước VN. FREEDOM IS NOT FREE. CHÍNH NGHĨA DÂN TỘC VN SẼ CHIẾN THẮNG BẠO TÀN MAFIA ĐỎ CSVN.
31/12/2015 14:36

Gái Bình Định

Sau khi đã hành hạ người TPB VNCH 40 năm nhưng không giết được họ thì Đảng ta bắt đầu mong mõi người Mỹ giàu lòng nhân đạo đưa tay ra cứu vớt vào tuổi xế chiều của họ 1 Để làm gì để Đảng kiếm chút ít tiền đô bây giờ(vì ra đi là phải có tiền làm thủ tục với công an như HO vậy ) và mai sau con cái của những TPB này sẽ là những khúc ruột đôla gửi về cho Đảng tiêu xài !
31/12/2015 10:23

No comments:

Post a Comment